Nocturnes (19.10-09.11.2024) | Giới thiệu tác phẩm
24/09/2024Nocturnal Whispers 19.10.2024) | Giới thiệu tác phẩm
04/10/2024GIỚI THIỆU TÁC PHẨM
MAURICE RAVEL (1875 - 1937)
La valse for Piano 4 Hands, M. 72 (1921)
(Khúc waltz, dành cho piano 4 tay)
Primo: Christophe Alvarez; Secondo: Đào Vũ Nhiên Hương
Khúc waltz của Maurice Ravel, sáng tác năm 1920, vừa là một lời tri tặng với truyền thống waltz Viên, vừa là một phản chiếu phức tạp về sự hỗn loạn của châu Âu hậu Thế chiến I. Ban đầu được hoàn thành vào năm 1906 với tựa đề Wien, như một lời tưởng nhớ đến "Vua Waltz" Johann Strauss II, tầm nhìn của Ravel về tác phẩm này đã biến đổi qua nhiều năm. Sau khi nhận được ủy quyền từ nhà quản lý Sergei Diaghilev cho đoàn Ballets Russes, ông đã tưởng tượng lại tác phẩm như một bài thơ vũ đạo - Khúc waltz - thấm đẫm một tinh thần phức tạp và mơ hồ hơn. Mặc dù Diaghilev đã từ chối bản nhạc, coi đó là "một bức tranh về vở ballet" chứ không phù hợp cho sân khấu, Khúc waltz từ đó trở thành một tác phẩm yêu thích của phòng hòa nhạc.
Trong Khúc waltz, Ravel phác họa một phòng khiêu vũ hoàng gia vào khoảng năm 1855, nơi điệu waltz thống trị tối cao. Mô tả của ông về cảnh tượng - "những đám mây cuộn xoáy tròn hé lộ những cặp đôi đang waltz cùng nhau" - mở ra như trong giấc mơ, khi màn sương dần tan để lộ ra một sảnh đường lấp lánh. Điệu waltz bắt đầu với những gợi ý tinh tế về nhịp điệu, dần nở rộ thành sự hùng vĩ trọn vẹn. Tuy nhiên, đây không phải là một cảnh tượng bình thường trong phòng khiêu vũ. Khi điệu nhảy tiến triển, nó trở nên cuồng nhiệt hơn, nhịp điệu bị méo mó, hòa âm va chạm với cường độ ngày càng tăng.
Nhiều người nghe đã giải thích Khúc waltz như một phản chiếu về ngày tàn của Đế quốc Áo-Hung và sự tàn phá của Đại chiến Thế giới. Điệu waltz từng thanh lịch tan rã thành hỗn loạn vào cuối tác phẩm, thể hiện cảm giác mất mát, rơi vỡ và sự sụp đổ của một thế giới đã qua. Sự giải thích này rất hấp dẫn, mặc dù chính Ravel đã bác bỏ ý kiến cho rằng Khúc waltz bao hàm hay tượng trưng bất kỳ ý nghĩa chính trị nào. Thay vào đó, ông mô tả tác phẩm như một lễ kỷ niệm đầy mê đắm, gần như ảo giác về điệu waltz - một "xoáy nước của những vũ công", bị cuốn vào chuyển động thuần khiết, say đắm của điệu nhảy.
Tuy nhiên, cường độ của âm nhạc - những khoảnh khắc cuối cùng hoang dã của bản nhạc - vẫn để lại chỗ trống cho nhiều tầng nghĩa. Cho dù người ta nghe nó như một bức chân dung về sự tiến hóa của điệu waltz, một Điệu nhảy của cái chết, hay một ẩn dụ về sự sụp đổ của một thời đại, thì Khúc waltz - như lời tri tặng của nhà phê bình âm nhạc Paul Landormy - vẫn là “sáng tác khó ngờ nhất của Ravel, hé lộ cho chúng ta hình dung về những tầng sâu khó lường của Chủ nghĩa lãng mạn, sức mạnh, sức sống, sự sung khoái nơi người nghệ sĩ có trường biểu đạt sáng ngang với một thiên tài nhạc cổ điển.”
JEAN-PHILIPPE RAMEAU (1683-1764)
"Gavotte" from "Suite in A minor, RCT 5" (1729/30)
("Gavotte" trích từ "Tổ khúc giọng La thứ, RCT 5")
Piano: Christophe Alvarez
Gavotte trích từ Tổ khúc giọng La thứ, RCT 5 của Jean-Philippe Rameau là một tác phẩm kết thúc hoàn hảo cho bộ sưu tập tinh tế các bản nhạc dành cho đàn harpsichord. Được sáng tác vào cuối thập niên 1720, tổ khúc này thể hiện cả sự tinh tế của nhạc nhảy Baroque Pháp và tài năng sáng tạo của Rameau. Trong Gavotte, chúng ta thấy một hình thức nhảy trang trọng, thanh lịch có nguồn gốc từ triều đình Pháp, nhưng được Rameau nâng tầm thông qua một loạt sáu biến tấu phức tạp, thể hiện sự sáng tạo về hòa âm và sắc thái biểu cảm của ông.
Gavotte mở đầu một cách trang nghiêm, với giai điệu uyển chuyển được triển khai theo nhịp đếm đôi. Điều này nắm bắt được tinh thần sang trọng của tầng lớp quý tộc, nhưng bên dưới bề mặt bóng bẩy của đó ẩn chứa khả năng biến đổi. Tiếp theo là một hành trình qua sáu biến tấu, mỗi biến tấu ngày càng phức tạp và cường độ cao hơn, mời người biểu diễn thể hiện kỹ năng ngày càng điêu luyện. Khi chủ đề được mở rộng và trang trí, sự nhẹ nhàng và rõ ràng đặc trưng của Rameau tỏa sáng, ngay cả trong những đoạn đòi hỏi kỹ thuật cao nhất.
Sự thông minh tinh nghịch của Rameau trở nên đặc biệt rõ ràng trong cách ông cấu trúc những biến tấu này. Như thể tham gia vào một cuộc cạnh tranh tinh tế với Handel - người đã sáng tác năm biến tấu trên một chủ đề tương tự - Rameau cho chúng ta sáu biến tấu, như thể muốn nói, "Bạn có thể vượt qua điều này không?" Nhưng bất chấp sự đòi hỏi về kỹ thuật điêu luyện, các biến tấu vẫn nhất quán, không bao giờ đánh mất định hướng về chủ đề ban đầu. Âm nhạc nhảy múa giữa ánh sáng và bóng tối, những khoảnh khắc năng động và trầm tư, với những bùng nổ đột ngột, rồi sau đó trôi đi, để lại một kết thúc tinh tế, thanh thoát.
Gavotte không chỉ chứng minh sự tinh thông của Rameau về đàn harpsichord mà còn sự hiểu biết sâu sắc của ông về hình thức và biểu cảm âm nhạc. Với mỗi biến tấu, ông thổi hồn mới vào chủ đề, dẫn dắt người nghe qua một khung cảnh âm thanh luôn thay đổi. Vừa đùa nghịch vừa sâu sắc, đây là một kết luận phù hợp cho một tổ khúc thể hiện tốt nhất tài năng của Rameau cả với tư cách là một nhà soạn nhạc và một nhà tiên phong của Baroque Pháp.
JEAN-PHILIPPE RAMEAU (1683-1764)
"Les Tendres Plaintes" from "Suite in D major, RCT 3" (1724)
("Những lời than thở dịu dàng" trích từ "Tổ khúc giọng Rê trưởng, RCT 3")
Piano: Christophe Alvarez
Những lời than thở dịu dàng của Jean-Philippe Rameau, trích từ Tổ khúc giọng Rê trưởng (1724), là một tác phẩm tinh tế và đầy biểu cảm, thể hiện sự tinh thông của ông về phong cách nhạc cụ bàn phím Pháp của đầu thế kỷ XVIII. Viết theo hình thức rondeau (một hình thức thơ phổ nhạc) thanh lịch và lặp đi lặp lại, tác phẩm này nổi bật với sự kết hợp giữa trữ tình và chiều sâu cảm xúc tinh tế trong một cấu trúc âm nhạc tinh tế của Rameau.
Rameau, một nhà soạn nhạc được biết đến với cả sự nghiêm túc về mặt trí tuệ và sự sáng tạo đầy trí tưởng tượng, đã thổi vào Những lời than thở dịu dàng một cảm giác chiêm nghiệm thơ mộng. Chủ đề chính lặp đi lặp lại, một giai điệu nhẹ nhàng, làm điểm tựa cho tác phẩm, trong khi mỗi cặp câu giới thiệu những biến tấu mới gợi lên một khung cảnh cảm xúc ngày càng sâu sắc. Những tiếng thở dài dịu dàng của âm nhạc được thể hiện thông qua sự đan xen tinh tế giữa giai điệu và hòa âm, với khoảng cách rộng và các nốt kết nối mang đến cho âm nhạc một cảm giác như lơ lửng, như thể mỗi câu thơ đang thở nhẹ nhàng trước khi câu tiếp theo bắt đầu.
Như thường thấy trong các tác phẩm của Rameau, có cả sự rõ ràng và phức tạp trong âm nhạc. Sự tiến triển từ giọng trưởng sang giọng thứ, đáng chú ý là sự chuyển sang giọng La trưởng trong lần lặp lại đầu tiên và sau đó sang màu sắc ấm áp của giọng Fa trưởng trong lần lặp lại thứ hai, thêm vào một cảm giác tiến hóa về cảm xúc, chuyển từ sự dịu dàng hướng nội sang trữ tình cởi mở hơn, thanh thản hơn. Các nốt hoa mỹ, tinh tế nhưng đầy biểu cảm, nâng cao tính sâu lắng của tác phẩm mà không làm lu mờ nét duyên dáng nhẹ nhàng của nó.
Les Tendres Plaintes không chỉ là một tác phẩm đẹp viết cho đàn harpsichord của Rameau mà còn được nhà soạn nhạc chuyển thể cho sáo và bộ dây trong vở opera Zoroastre (1749). Sự góp mặt của tác phẩm trong phần ballet của vở bi kịch trữ tình này càng chứng tỏ tính đa dạng và sức hấp dẫn lâu bền của âm nhạc, có khả năng thể hiện cả những tâm tình thân mật và những cử chỉ kịch tính hoành tráng.
Trong tác phẩm này, Rameau mời người nghe bước vào một thế giới chiêm nghiệm yên tĩnh, nơi mỗi tiếng thở dài, mỗi câu thơ dịu dàng, đều nói lên nhiều điều vượt xa sự đơn giản bề ngoài. Đó là một tác phẩm tinh tế nhưng sâu sắc, thể hiện sự thanh lịch và sự tinh tế về mặt cảm xúc đặc trưng cho những tác phẩm hay nhất của âm nhạc Baroque Pháp.
JOHANN SEBASTIAN BACH (1685-1750)
Toccata in E minor, BWV 914 (1710)
(Toccata giọng Mi thứ, BWV 914)
Piano: Christophe Alvarez
Bản Toccata giọng Mi thứ, BWV 914 của Johann Sebastian Bach, sáng tác khoảng năm 1710 trong thời gian ông ở Weimar, là một ví dụ điển hình về tài năng bậc thầy và tinh thần sáng tạo của nhà soạn nhạc trẻ. Bản toccata này là một trong bảy bản "manualiter" toccata, có nghĩa là nó được viết cho các nhạc cụ bàn phím được chơi hoàn toàn bằng tay, chứ không phải bằng cách sử dụng bàn đạp như trên đàn organ. Với cấu trúc bốn phần và sự chuyển tiếp liền mạch giữa các phần, Bản Toccata giọng Mi thứ phản ánh sự tinh thông của Bach về cả nhạc cụ bàn phím Bắc Đức và những thử nghiệm phong cách sớm của chính ông.
Tác phẩm mở đầu bằng một đoạn mở đầu ngắn gọn và ấn tượng, được xây dựng xung quanh một mô típ ba nốt đơn giản. Mặc dù phần mở đầu gợi ý một điểm nhấn bàn đạp giống như đàn organ, nhưng nốt cao nhất trong mô típ báo hiệu nó được viết cho đàn harpsichord hoặc clavichord, chứ không phải đàn organ. Đoạn mở đầu này tuôn chảy trực tiếp vào một fugue kép, nơi hai chủ đề riêng biệt đan xen trong một điệu nhảy đối vị phức tạp. Chất trang trọng nhưng sôi động của fugue đầu tiên tạo tiền đề cho phần tiếp theo đầy chất ngẫu hứng.
Trong phần Adagio (Chậm rãi), Bach chuyển sang phong cách ngẫu hứng, giống như một đoạn tụng nga, chứa đầy những đoạn thang âm biểu cảm và những hợp âm gãy đổ dài. Phần này gợi lên tinh thần tự do của một bản fantasy, với Bach khám phá sự căng thẳng và giải phóng hòa âm khi ông đi qua nhiều vùng âm thanh khác nhau, trước khi cuối cùng trở lại âm chính giọng Mi thứ. Giai điệu trôi chảy, gần như giọng hát của phần adagio này chứng tỏ tài năng của Bach trong việc thổi hồn vào âm nhạc khí cụ với chiều sâu cảm xúc và nhịp điệu kịch tính.
Bản Toccata kết thúc bằng một fugue thứ hai, mạnh mẽ hơn. Fugue xuất sắc này, với những chủ đề sôi động và chuỗi kỹ thuật điêu luyện, có sự tương đồng mạnh mẽ với một tác phẩm ẩn danh được tìm thấy ở Naples, kích thích sự suy đoán giữa các nhà âm nhạc học về nguồn gốc của nó. Dù Bach có vay mượn từ một mô hình Ý hay ngược lại vẫn là một bí ẩn, nhưng cách xử lý của Bach đối với chất liệu này chắc chắn là vượt trội hơn, như mong đợi từ nhà soạn nhạc hàng đầu về fugue.
Bản Toccata giọng Mi thứ của Bach là sự kết hợp giữa tính nghiêm ngặt của đối vị có cấu trúc và sự ngẫu hứng tự do. Sự tương tác giữa các fugue phức tạp và phần adagio đầy biểu cảm mang đến cho tác phẩm một sự tương phản năng động, thể hiện cả sự chính xác về mặt trí tuệ và sự xúc động về mặt cảm xúc. Soạn phẩm cung cấp một cái nhìn thoáng qua về tài năng của Bach trẻ tuổi, báo trước những tác phẩm vĩ đại hơn trong tương lai, đồng thời tự thân là một minh chứng rực rỡ cho sự sáng tạo và kỹ năng điêu luyện của ông.
FRÉDÉRIC CHOPIN (1810-1849)
Barcarolle in F sharp major Op. 60 (1845)
(Khúc nhạc chèo thuyền giọng Fa thăng trưởng, Tập 60)
Piano: Christophe Alvarez
Sáng tác vào mùa hè năm 1845, Khúc nhạc chèo thuyền giọng Fa thăng trưởng, Tập 60 của Chopin là một trong những đỉnh cao sáng tác cuối đời của ông, được viết trong sự thanh bình của Nohant, nơi nghỉ ngơi ở vùng nông thôn của George Sand. Khúc nhạc chèo thuyền - bắt nguồn từ những bài hát của những người lái thuyền gondola ở Venice - nay đong đầy chất sâu sắc và rộng mở trong tay Chopin. Thay vì tuân thủ phong cách nhẹ nhàng và duyên dáng của những Khúc nhạc chèo thuyền điển hình, Chopin thấm đẫm tác phẩm của mình với chiều sâu biểu cảm và sự phức tạp hòa âm, vượt qua hình thức truyền thống.
Tác phẩm bắt đầu ở giọng Fa thăng trưởng, một giọng điệu hiếm khi được khám phá trong tác phẩm của Chopin, với nhịp điệu lắc lư nhẹ nhàng gợi lên chuyển động êm đềm của nước. Từ nhạc tố này, một giai điệu tuyệt vời mở ra, chảy tràn nét trữ tình dù không nỗ lực gợi nhớ đến opera bel canto. Chopin, dù chưa bao giờ đến thăm Venice, đã truyền tải tinh thần của những người lái thuyền gondola thông qua một giai điệu lên xuống như sóng, tinh tế nhưng tràn đầy những dòng cảm xúc ẩn sâu.
Khi tiến triển, tác phẩm khám phá một chiều kích rộng lớn hơn về tâm trạng và kết cấu. Giai điệu, ban đầu bình tĩnh và dè dặt, sớm phát triển thành một thứ gì đó nhiệt tình và đam mê hơn. Một chủ đề phản chiếu hơn xuất hiện, được chơi sotto voce (thì thầm, nhỏ nhẹ), gần như giống như một tiếng vọng xa xôi, nhưng điều này cũng tăng cường về cường độ. Việc sử dụng chủ nghĩa sắc độ và sự bất hòa tinh tế của Chopin vẽ thêm các lớp căng thẳng, tạo ra một bầu không khí gần như giông bão, tương phản với sự yên tĩnh ban đầu.
Một trong những khoảnh khắc ấn tượng nhất xuất hiện với đoạn nhạc bí ẩn được đánh dấu dolce sfogato, nơi âm nhạc mang một chất lượng siêu nhiên, như thể lơ lửng giữa không trung. Đoạn nhạc này, thường được hiểu là một khoảnh khắc giải phóng cảm xúc, mang đến một sự nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng sâu sắc trước khi trở lại chủ đề mở đầu, giờ đây được sạc đầy đam mê và sức mạnh. Tác phẩm xây dựng đến một điểm cao trào cực lạc trước khi từ từ lùi lại, để lại cho người nghe một cảm giác kết thúc và khép lại, được đánh dấu bằng bốn hợp âm vang vọng.
Chopin đã biểu diễn Khúc nhạc chèo thuyền thường xuyên trong những năm cuối đời của ông, mặc dù sức khỏe của ông suy giảm. Phạm vi cảm xúc rộng lớn của nó, từ trữ tình tinh tế đến cường độ kịch tính, cho thấy chiều sâu của tài năng piano của ông và ý thức sâu sắc về nghệ thuật mà ông đã đạt được trong giai đoạn cuối của mình. Hơn cả một tác phẩm thuộc thể loại, Khúc nhạc chèo thuyền này là minh chứng cho khả năng của Chopin trong việc biến đổi ngay cả những hình thức đơn giản nhất thành một thứ gì đó vĩ đại, nắm bắt được cả sự yên bình của một con kênh Venice và đại dương cảm xúc rộng lớn bên dưới.
CLAUDE DEBUSSY (1862-1918)
Suite Bergamasque L. 75 (1890)
(Tổ khúc Bergamasque L. 75)
Piano: Christophe Alvarez
Tổ khúc Bergamasque L. 75 của Claude Debussy, được sáng tác vào năm 1890 và được sửa đổi trước khi xuất bản vào năm 1905, lưu giữ được tinh hoa của ấn tượng Pháp. Trong bộ bốn chương nhạc này, Debussy mời chúng ta bước vào một thế giới tinh tế, nơi âm nhạc tuôn chảy không bị ràng buộc bởi các quy tắc truyền thống về hòa âm hay hình thức. Mỗi chương đều mang đến một cái nhìn thoáng qua về cảnh quan mơ mộng, thơ ca mà Debussy hằng mong tìm kiếm và kiến tạo.
Bộ nhạc mở đầu với Prélude, một chương nhạc lớn và phần nào chơi đùa, có cảm giác ngẫu hứng. Các ngón tay của nghệ sĩ piano lướt trên phím đàn một cách tự do, như thể đang khám phá âm nhạc trong thời gian thực. Phần giới thiệu này, được đánh dấu rubato (tốc độ tự do), mang cảm giác vừa hùng tráng vừa nhẹ nhàng, ẩn ý niềm vui thích của Debussy trong việc uốn cong các quy ước, nháy mắt một cách tinh tế với khán giả.
Minuet theo sau, lấy từ một điệu nhảy quý tộc nhưng xáo trộn sự trang trọng truyền thống vốn có. Cách sử dụng các chế độ thay đổi liên tục của Debussy mang đến cho chương nhạc một chất lượng mơ mộng, làm mờ ranh giới giữa sự trang trọng và sự kỳ quặc. Đó là một điệu nhảy vui tươi, nhẹ nhàng trên đôi chân, nhưng vẫn có sự tinh tế ẩn sâu bên dưới.
Chương thứ ba, Clair de lune (Ánh trăng), là chương nổi tiếng và được yêu thích nhất. Ban đầu có tên là Promenade sentimentale (Cuộc dạo chơi cảm xúc), nó được lấy cảm hứng từ thơ của Paul Verlaine, những hình ảnh về những vũ công đeo mặt nạ dưới ánh trăng nắm bắt được sự quyến rũ siêu nhiên của chương nhạc. Âm nhạc gợi lên một đêm tĩnh lặng, rực rỡ, nơi mỗi nốt nhạc đều tựa như một sự vuốt nhẹ của ánh sáng lọc qua lá cây. Hòa âm của Debussy ở đây thật khó nắm bắt, chuyển đổi một cách trôi chảy, không bao giờ ổn định vào một nhịp điệu nào có thể dự đoán được. Bởi vậy nên âm nhạc cũng cảm giác như lơ lửng trong không khí, thấm đẫm một cảm giác buồn bã và bí ẩn yên tĩnh. Sự vắng mặt của crescendo (đoạn nhạc chơi mạnh dần) chỉ làm sâu sắc thêm vẻ đẹp thanh bình của chương nhạc, kết thúc bằng một kết thúc hoàn hảo, nhẹ nhàng, để lại người nghe trong mơ mộng yên tĩnh.
Tổ khúc kết thúc với Passepied, một điệu nhảy nhanh, sôi động, thể hiện kỹ năng điêu luyện của Debussy. Nhịp điệu staccato (nảy âm) của tay trái tương phản với các đường nét trôi chảy, thanh lịch của tay phải, tạo ra một kết thúc lấp lánh. Chương nhạc này gợi nhớ lại tinh thần sôi động của lễ hội Bergamasque đã truyền cảm hứng cho tiêu đề của tổ khúc, gợi lại những điệu nhảy sôi động của những người nông dân từ Bergamo, Ý.
Tổ khúc Bergamasque phản ánh khả năng độc đáo của Debussy trong việc biến đổi các hình thức đơn giản trở nên sâu sắc và vượt thời gian. Cho dù trong những cử chỉ hùng tráng của Prélude, sự thanh lịch vui tươi của Minuet, sự kỳ diệu thanh bình của Clair de lune hay năng lượng chực trào của Passepied, tổ khúc vẫn là một minh chứng cho sự thành thạo của Debussy trong việc tạo ra âm nhạc vừa bí ẩn, vừa xúc động và gợi cảm sâu sắc.
ROBERT SCHUMANN (1810-1856)
Fantasiestücke for Violin and Piano, Op. 73 (1849)
(Những mảnh ghép tưởng tượng, dành cho violin và piano, Tập 73)
Violin: Chương Vũ; Piano: Christophe Alvarez
Những mảnh ghép tưởng tượng, dành cho violin và piano, Tập 73 của Robert Schumann, sáng tác vào tháng Hai năm 1849, thể hiện tính chất thân mật và giàu trí tưởng tượng đặc trưng cho phần lớn âm nhạc của ông. Ban đầu được viết cho clarinet và piano, Schumann cũng chỉ ra rằng ba bản nhạc này có thể được chơi trên violin hoặc cello, khiến chúng trở nên dễ tiếp cận hơn cho các nhạc công khi biểu diễn tại nhà - một điều phổ biến trong thế kỷ 19. Mặc dù có quy mô khiêm tốn, những bản nhạc này phản ánh sở thích của Schumann trong việc kết hợp trữ tình hướng nội với những khoảnh khắc hân hoan, tất cả trong một cấu trúc thống nhất chặt chẽ.
Mỗi chương trong số ba chương đều tuân theo một hình thức đơn giản A-B-A, điển hình của những bản nhạc nhỏ thời Lãng mạn, nhưng tài năng của Schumann nằm ở chiều sâu cảm xúc mà ông gợi lên thông qua những sự tương phản tinh tế về tâm trạng và chuyển động. Bản đầu tiên, Zart und mit Ausdruck (Dịu dàng và đầy biểu cảm), mở đầu bằng một chủ đề trữ tình và u buồn ở giọng thứ, dần dần chuyển sang giọng trưởng sáng sủa hơn. Sự nhạy cảm của Schumann đối với tâm trạng ngay lập tức rõ ràng, tạo ra cảm giác suy ngẫm nội tâm đồng thời cung cấp một thoáng hy vọng. Nó giống như một cuộc trò chuyện thân mật, dịu dàng và suy ngẫm, nhưng không bao giờ tĩnh tại.
Bản thứ hai, Lebhaft, leicht (Sôi động, nhẹ nhàng), mang đến một sự thay đổi về năng lượng. Vui tươi và nhanh nhẹn, chương nhạc nhảy múa với sự quyến rũ lạc quan, như thể trêu chọc nỗi buồn của bản đầu tiên. Ở đây, khía cạnh nhẹ nhàng của Schumann nổi lên, đầy trí thông minh và ngẫu hứng, nhưng vẫn dựa vào ngôn ngữ biểu cảm sâu sắc định nghĩa tác phẩm của ông. Điều này giống như một luồng gió mát, một sự thoát ly ngắn ngủi vào sự nhẹ nhàng.
Bản cuối cùng, Rasch und mit Feuer (Nhanh và bùng nổ), thúc đẩy âm nhạc tiến về phía trước với năng lượng mạnh mẽ. Schumann, nổi tiếng với những thay đổi đột ngột về tâm trạng, tương phản những đợt bùng nổ đam mê với những khoảnh khắc yên tĩnh trữ tình. Dù đầy cảm giác phấn khích, nhưng âm nhạc không bao giờ đánh mất chất thơ của nó. Ngay cả trong những khoảnh khắc mãnh liệt nhất, Schumann vẫn tránh sự khắc nghiệt, thay vào đó là một năng lượng vui tươi, hân hoan mang người nghe đến một kết thúc thú vị.
Mặc dù tiêu đề Những mảnh ghép tưởng tượng gợi ý một bộ sưu tập các bản nhạc riêng biệt, Schumann vẫn thống nhất tác phẩm một cách tinh tế thông qua các nhạc đề và mối quan hệ về âm điệu chung, tạo nên một câu chuyện tổng thể mạch lạc. Các bản nhạc chuyển từ suy ngẫm nội tâm sang hân hoan, phản ánh sự phức tạp về cảm xúc của Schumann và phản ánh lý tưởng lãng mạn về âm nhạc như một hình thức nghệ thuật biểu cảm mang tính cá nhân sâu sắc. Bộ sưu tập này là một ví dụ điển hình về khả năng của Schumann trong việc gợi lên những khung cảnh cảm xúc sống động chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mời người nghe bước vào một thế giới nơi sự dịu dàng, vui tươi và đam mê cùng tồn tại trong sự hài hòa hoàn hảo.
CLARA SCHUMANN (1819-1896)
Piano Trio in G minor, Op. 17 (1846)
(Piano tam tấu giọng Sol thứ, Tập 17)
Violin: Chương Vũ; Cello: Trần Thị Mơ; Piano: Christophe Alvarez
“Tôi từng tin rằng bản thân có năng khiếu sáng tác nhưng tôi đã từ bỏ ý định đó vì một người phụ nữ không được phép có đam mê soạn nhạc - chưa từng có ai thực hiện được điều này cả. Liệu tôi có nên mong đợi rằng mình sẽ là trường hợp ngoại lệ?” - Clara Schumann, 1839.
Clara Schumann trước hết là một nghệ sĩ piano. Trong nhiều thập kỷ liền, cô được xếp vào giới tinh hoa bậc nhất ở châu Âu, xứng đáng với danh xưng “Nữ hoàng Piano”. Nổi tiếng với kỹ thuật điệu nghệ, sự tinh tế cùng tài năng nghệ thuật trong việc diễn giải, Clara duy trì một sự nghiệp biểu diễn thành công trong hơn sáu mươi năm. Bà là một trong những người đầu tiên giới thiệu các tác phẩm của Chopin và Robert Schumann, đồng thời thỏa mãn sự thèm khát của công chúng với các tác phẩm lãng mạn đầy kỹ thuật, bằng cách khám phá lại di sản của nhà soạn nhạc cổ điển như Bach, Scarlatti, Beethoven và Schubert. Schumann cũng thường xuyên biên soạn các tác phẩm piano của riêng mình. Kĩ năng của cô với tư cách là một nhà soạn nhạc và một nghệ sĩ piano giúp cô chuẩn bị những biên khúc, chuyển soạn và các bản đánh giá tác phẩm tuyệt vời của Brahms, William Sterndale Bennett và Robert Schumann. Clara Schumann thực sự là một nghệ sĩ chuyên nghiệp toàn diện bậc nhất với sự giáo dục vượt trội được cha cô chỉ dẫn bao gồm: piano, violin, lý thuyết, hòa âm, phối khí, đối âm, tẩu pháp và sáng tác với những giáo viên giỏi nhất trên khắp nước Đức.
Clara Schumann cũng cực kì xuất sắc trong việc đa nhiệm. Cô hết lòng tận tâm đối với cuộc hôn nhân cùng Robert Schumann, đặt nhu cầu công việc cũng như nhu cầu cá nhân của anh ấy lên trước bản thân dù cho việc đó đồng nghĩa với việc cô phải hy sinh thời gian để sáng tác và luyện tập. Ngoài việc tích cực hỗ trợ và tham gia vào đời sống nghệ thuật của Robert, Clara cũng thường quản lý công việc kinh doanh của chồng trong khi vẫn duy trì sự nghiệp biểu diễn của mình, từ đó trở thành trụ cột chính trong gia đình với tám đứa con của mình. Cuộc sống của Robert Schumann ngày càng khó khăn và cuối cùng trở nên bi thảm do chứng bệnh tâm thần suy nhược. Việc Clara có thể quản lý được tất cả những việc trên cũng như duy trì đời sống nghệ thuật cá nhân của riêng cô ấy với tư cách là một nghệ sĩ biểu diễn, sáng tác và học giả là một điều phi thường và là một minh chứng rõ ràng cho sức mạnh, tính cách và ý chí của cô ấy. Clara hưởng thọ hơn chồng mình 40 năm. Trong thời gian đó, cô ấy dừng sáng tác và tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp của một nghệ sĩ piano, vun đắp một mối quan hệ sâu sắc, thuần khiết và đầy tính nghệ thuật với Brahms, đồng thời nuôi dạy cháu của mình. Cô trở thành một nhà đấu tranh tận tụy đối với tác phẩm của chồng mình.
Tam tấu piano giọng Sol thứ là một tác phẩm được biên soạn tinh xảo với dấu ấn dễ dàng được nhận ra với phong cách lãng mạn giao thoa cùng với sự tương đồng trong âm nhạc của Robert Schumann cũng như Felix Mendelssohn. Tác phẩm được viết khi Clara mang bầu đứa con thứ tư và không thể đi lưu diễn, từ đó có một khoảng thời gian “rảnh” dành cho sáng tác. Chương sonata đầu tiên được trau chuốt nhưng vẫn đầy mạnh mẽ, quyết đoán trong khuôn nhạc của điệu thứ. Hai đoạn nhạc - một khúc scherzo nhẹ nhàng và một khúc andante dịu dàng - đem đến sự ấm áp đầy trữ tình xen lẫn một chút bi ai, đặc biệt ở khúc giữa của chương. Khúc andante là một câu chuyện lãng mạn đầy cảm động và nuối tiếc, khơi gợi lên hình bóng của Robert và Johannes. Chương cuối thể hiện khả năng xử lý hình thức kịch tính tốt nhất của Schumann với các đặc điểm đối âm nổi bật. Mặc dù nét đặc trưng của toàn bộ tác phẩm là sự biểu cảm vừa đủ, nó vẫn khéo léo đem đến sự gần gũi của tam tấu piano với sự cân bằng đáng ngưỡng mộ, một kỳ công nghệ thuật đáng được khen ngợi đối với một nghệ sĩ dương cầm, một người phụ nữ cuối cùng đã theo đuổi niềm đam mê sáng tác của mình.
Nguồn: Barbara Leish (Lễ hội âm nhạc Sebago-Long Lake)
Người dịch: Nguyễn Thị Khánh Linh
Các bài còn lại tổng hợp bởi: Bùi Thảo Hương